Trải Nghiệm Hài Hước: Công Nghệ SP1 Của Enya Mỹ
Sinh nhật tuổi 32 và món quà "toang"?
Tháng trước, đúng vào cái ngày tớ chính thức bước sang tuổi 32 đầy hoài bão (và cả nếp nhăn), thằng bạn chí cốt tên Minh trịnh trọng bê đến nhà một chiếc hộp dài dài, kèm nụ cười gian tà. Tớ mở hộp ra, tưởng được cây đàn guitar thường thường bậc trung để tối ngồi đàn bolero cưa gái. Ai ngờ đâu, bên trong là cây guitar Enya xịn sò kèm cái hệ thống công nghệ SP1 mà nó bảo "đỉnh lắm".
"Đỉnh thì đỉnh, nhưng cây này chơi bolero được không?" - Tớ hỏi. Minh lắc đầu cười khẩy: "Đàn này không phải để ngồi gãy dây bolero đâu. SP1 là công nghệ tương lai, chơi mấy thứ hoành tráng như fingerstyle hoặc acoustic cover. Học đi rồi tán gái sau!".
Rồi nó lặn mất, để lại mình tớ với cây đàn "cao cấp" cùng một mớ hướng dẫn sử dụng in toàn tiếng Anh, dài như tiểu thuyết.
Công nghệ SP1 của Enya: Vừa hay vừa hại não
Cây đàn này có hệ thống SP1 tích hợp một loạt tính năng như: reverb (để tiếng vang như trong phòng hòa nhạc), chorus (tạo cảm giác đàn đông vui hơn), và delay (âm thanh lặp lại nghe như echo vậy). Nghe qua thì oách lắm, nhưng để dùng được thì... xin thưa, nó không đơn giản như cắm điện rồi gảy đâu.
Lần đầu bật thử, tớ vặn đại nút reverb lên mức max. Đàn xong tự thấy mình y hệt... hòa thượng tụng kinh trong chùa lớn, tiếng vang cứ ngân mãi. Minh bảo "Đó là hiệu ứng reverb", nhưng với tớ thì nó giống như đang luyện nội công.
Thế là tớ hạ reverb xuống, thử bật chorus. À, âm thanh bỗng dưng nghe "dày" hơn, nhưng vẫn hơi kỳ kỳ. Sau 30 phút loay hoay, tớ mới nhận ra, hóa ra tay mình... chưa đủ đỉnh để điều khiển cái sự "hòa âm" này.
Thử thách đầu tiên: Cắm bluetooth
Cây đàn Enya này có kết nối bluetooth với app trên điện thoại. Nghe thì tiện lợi, nhưng tớ mất đến 2 tiếng đồng hồ chỉ để dò xem bluetooth của cây đàn tên gì. Hóa ra, nó được đặt mặc định là "Enya_Guitar_001", nhưng tớ cứ tưởng nó tên kiểu gì hoành tráng hơn, ví dụ "Guitar_Huyền_Thoại".
Kết nối xong, app hỏi tớ chọn chế độ chơi:
- Fingerstyle Mode: Để làm nghệ sĩ đích thực.
- Standard Mode: Cho mấy đứa vừa học đàn như tớ.
Với lòng tự trọng của một người từng chơi được "Doremon Theme" bằng ukulele, tớ chọn Fingerstyle Mode. Và kết quả? Tớ thất bại thảm hại.
Điều kỳ diệu của delay: Khi tớ trở thành nghệ sĩ bất đắc dĩ
Lúc bấm thử nút delay, tớ nhận ra đây là "món" dễ xài nhất. Delay giúp âm thanh lặp lại, giống như bạn đang chơi trong một hang động to đùng. Tớ bật delay max, vẩy vài nốt kiểu ngẫu hứng, và tự dưng... thấy mình như Ed Sheeran phiên bản made in Vietnam.
Thế là hôm sau, tớ đem đàn ra quán cà phê để trổ tài. Mọi người vỗ tay rần rần, bảo "Chà, chuyên nghiệp thế!". Có ai ngờ rằng toàn bộ công lao là nhờ... cái delay thần thánh của SP1 chứ chẳng phải kỹ năng gì của tớ cả.
Khi SP1 cứu nguy: Bolero vẫn sống!
Dù công nghệ cao siêu, tớ vẫn không quên gốc rễ là bolero. Thế nên tớ quyết tâm thử "Chuyện tình không dĩ vãng" trên cây đàn SP1.
Hóa ra, để hát bolero thì phải tắt reverb (kẻo nghe như đang hát ở phòng karaoke), giảm chorus (không thì tiếng đàn sẽ bị "dày" quá), và để delay ở mức vừa đủ. Kết quả? Tớ chơi xong, mẹ tớ bảo: "Được đó con, khác gì Đan Nguyên đâu!".
Thế là cây đàn công nghệ cao lại trở thành... cỗ máy bolero tuyệt vời.
Cuộc chiến với pin sạc và Type-C
Cây đàn SP1 này dùng pin sạc với cổng type-C. Tớ vốn nghĩ "Sạc thì sạc, có gì đâu mà khó?". Nhưng thưa bạn, cây đàn này không báo hết pin bằng cách im lặng, mà nó... tự động tắt giữa chừng. Tớ đang chơi "Despacito" thì cây đàn tắt cái bụp. Tưởng mình chơi dở đến nỗi đàn tự ái, ai ngờ chỉ vì hết pin!
Từ đó, mỗi lần chơi đàn, tớ đều phải sạc đầy. Học được bài học "đừng tin vào công nghệ quá nhiều".
Cây đàn Enya SP1 này khiến tớ trải qua mọi cung bậc cảm xúc: từ sung sướng, bối rối, đến hài hước. Công nghệ SP1 thực sự hay, nhưng chỉ dành cho những người đủ kiên nhẫn để mày mò.
Dù vậy, nhìn lại quãng thời gian "vật lộn" với nó, tớ lại thấy vui. Nhờ SP1, tớ được thử nghiệm những thứ mới lạ, và thậm chí còn thấy mình "ngầu" hơn đôi chút khi chơi guitar trước bạn bè.
Vậy nên, nếu bạn được tặng một cây Enya SP1 vào sinh nhật, đừng sợ. Hãy mạnh dạn bật reverb, delay, chorus lên, và cứ "phang" nhiệt tình. Nếu không hay, ít nhất bạn cũng sẽ có những phút giây cười nghiêng ngả như tớ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét